女のいない男たち (Những người đàn ông không có đàn bà)
#Kino.
Truyện ngắn này ám ảnh mình hơn cả trong tất cả 7 truyện.
“Cả bảy truyện đều như thế, rất bình tĩnh, dù rằng không mấy bình yên”. Thêm cả câu này nữa.
Nãy giờ đi tìm những review cho truyện này mà chưa có bài nào khiến mình thỏa mãn, chưa tìm được giác độ nào của ai mà mình cảm thấy có thể nhìn nhận được. Có khá nhiều điều ẩn đằng sau nó, khó hiểu, kì lạ, và ám ảnh. Mình vẫn chưa hiểu hết nữa, chỉ dám phỏng đoán thôi. Nó kích thích não mình tột độ nhưng chưa đủ để viết ra.
Truyện ngắn này có thể phát triển thành một truyện dài được. Nó như một lát cắt, tác giả thái ra, chỉ để nói lên một điều: cô độc và nỗi đau. Cho từng ấy nhân vật, cho từng ấy tình huống truyện. Sau tất cả những gì đã diễn ra, dẫn đường, để đi đến một điều:
“Yes, I am hurt. Very, very deeply. He said this to himself. And he wept”.
Có lẽ nhìn nhận ở mức độ này là đủ. Con mèo, Kamita, cây liễu, con rắn, cô gái với những vết bỏng, có lẽ không cần quan tâm hơn sự xuất hiện của họ, vì khó có thể tìm được câu trả lời, tìm ra một chuỗi logic xâu kết các nhân vật và sự kiện ấy lại. Không biết mình nên đọc truyện này đến lần thứ mấy thì nghiệm ra phần nào câu chuyện nhỉ?