Một bộ phim hay tuyệt vời từ đầu phim đến cuối phim!!! Aigooo, không biết làm sao để diễn tả hết sự hay của nó từ tình tiết phim, diễn viên, đến ý tưởng quay và cả góc quay nữa. Nó thẩm mĩ và nhân văn từ đầu tới cuối :((
Mở đầu bằng một cảnh không thể thốt nên lời. Không cần thoại nhiều, chỉ cần hành động thôi nhưng cũng đủ diễn tả được tâm lí nhân vật. Đó là một kẻ ác, nhưng trong hắn vẫn còn phần người, và chuyện xảy ra ngoài ý muốn của hắn được thể hiện bằng đôi mắt mở to, gương mặt khựng lại vì bất ngờ. Có những thứ đau đớn, nhưng đạo diễn ko xoáy sâu bằng cách zoom cận cảnh, mà chọn những góc nhìn ở khoảng cách vừa đủ, để hiểu chuyện gì đã diễn ra, một cách tinh tế và ý nhị.
Cốt truyện rất chặt chẽ, từ đầu đến cuối. Có lên có xuống, có cao trào có trầm lặng. Thắt nút xong, rồi giải quyết nút thắt đó, xong lại thắt một cái nút thắt khác, rồi lại giải quyết tiếp… Cứ như vậy, mạch phim gay cấn từ đầu đến cuối, người xem không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Ngay từ 1/5 bộ phim diễn ra, mình đã nói “ôi trời, mình không muốn xem tiếp nữa, sao mà nó éo le, nghiệt ngã quá vậy” 😦 Lâu lắm r mình mới xem một bộ phim mà cảm dc nội tâm nhân vật nhiều như thế.
Cảnh quay xuất sắc nhất phim, không thể nào xuất sắc hơn dc, đây là lần đầu xem một bộ phim tới cảnh đó cảm thấy rất rất phục kịch bản và đạo diễn dựng phim. Cảm giác như xem một tác phẩm nghệ thuật hay một bộ truyện tinh tế vậy. Không gì khác hơn đó chính là cảnh quay đấu súng qua gương. Họ đổi thân phận cho nhau và họ ghét cay ghét đắng gương mặt này. Một người là kẻ giết con mình, một người là kẻ muốn bắt mình vào tù. Dù mỗi ng đều có một lí do để phải mang gương mặt kẻ mình ghét, nhưng chính họ cũng căm thù điều đó. Họ nhìn vào gương, họ thấy chính bản thân họ, nhưng đó cũng chính là kẻ thù của mình. Họ cách nhau một tấm gương và bắn xuyên qua nó. Đối với mình phân cảnh đó nó bộc lộ rõ nhất tựa đề FACE/OFF, bộc lộ rõ nhất nội tâm nhân vật và tinh ý trong cách truyền tải nó.
Cảnh cuối phim là cực kì nhân văn khỏi phải bàn. Vì sao? Vì vài phân cảnh trước đó, đạo diễn đã quay rõ phần giải thích, thông qua việc người vợ nhìn thấy vợ của kẻ thù nhắn gửi điều gì. Vì vậy, khi đứa trẻ xuất hiện, mọi thứ đều trở nên dễ hiểu và không một ai có thể từ chối đều đó dc. Từng cảnh dc xử lí rất gọn ghẽ và ko có một chi tiết nào thừa cả. Ngoài Conan, ngoài Dan Brown, đây là bộ phim kế tiếp mình thấy dc điều đó. Mình quen mô típ dựng phim của Conan rồi, nên khá dễ đoán và biết dc đâu là tình tiết gợi ý hay then chốt hay quan trọng để tìm ra chìa khóa vấn đề. Bộ phim này cũng làm dc thế.
Ah, còn khúc cuối phim, mình còn phải bật ra suy nghĩ rằng, “trời ơi, hai anh này nhất định phải trao giải thưởng gì đó cho hai ảnh, bởi vì cả 2 quá xuất sắc!!!”
Mình trước h đọc truyện cũng hay để ý tác giả xây dựng các tuyến nhân vật, cốt truyện, những nút thắt, cách hành văn chứ k đơn thuần xem nội dung và thông điệp. Thế nên mình cảm thấy rất diệu kì khi một cái đầu óc có thể xây dựng nên một kết cấu tinh tế như vậy.
Cứ thế, tối thứ 6 bao giờ cũng mang lại cho mình thật nhiều cảm xúc ❤
P/s: Đây là một phim mà mình khuyên bạn nên xem 🙂) Mình quên viết về diễn viên rồi. Hiện tại đang cạn lời :v